“Thận lâu thôn thổ tinh triều mạt, vạn đồng khuy tứ Hỗn Độn danh.”
Máu đen trào ra từ mũi Dương Hợp, giữa các kẽ ngón tay mọc ra những mầm thịt màu xanh xám.
“Hốt thính quần sinh si tự lục, Bồng Lai tận xứ hải sơn khuynh.”
Khoảnh khắc tế từ đột ngột dừng lại, đồng tử Dương Hợp giãn ra, cuối cùng hắn lại một lần nữa nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ, không một ngôn từ nào có thể dùng để hình dung được.




